Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Quan hệ với chồng 5 năm vẫn còn " trinh"

Gia đình chồng tôi sống có tình có nghĩa. Mẹ đẻ tôi lại bảo: Phải chịu đựng vì nợ ân huệ của người ta… Thế nên tôi đã quyết định sống với anh ấy 5 năm với vài ba lần quan hệ yếu ớt, không đủ làm rách cái màng mỏng manh của tôi.


Tôi là một giáo viên cấp 2 đang dạy tại THCS HH. Tôi rất hay đọc bài trên báo thấy rất nhiều câu chuyện oái oăm, nhưng nghĩ về bản thân mình tôi thấy oái oăm hơn và hôm nay tôi quyết định kể ra tâm sự của mình.

Tôi và anh ấy đến với nhau qua mai mối, lúc ấy tôi mới học xong một trường Cao Đẳng và chưa có việc làm. Bố anh là một quan chức trong ngành giáo dục nên bố anh đã xin việc cho tôi. Tôi nợ anh điều ấy và đã quyết định trả cái ơn ấy bằng việc kết hôn với anh. Trước khi kết hôn tôi đã được mẹ anh ‘lờ mờ’ nói trước rằng chuyện ấy của anh không được suôn sẻ vì sức khỏe. Tôi nửa tin, nửa ngờ nhưng lại nghĩ rằng nếu kiên trì chữa trị thì chuyện gì cũng có thể vì nhìn bề ngoài của anh cũng không quá yếu đuối và kém cỏi.

Thế là tôi lấy anh, một năm đầu tôi kiên trì chữa bệnh cho chồng. Tôi đưa anh lên bệnh viện phụ sản Hà Nội và tìm các bác sỹ chữa  bệnh giỏi nhất. Thế nhưng tình trạng không được cải thiện, bác sỹ cho về và khuyên dùng các biện pháp của Đông y hoặc thực phẩm chức năng trong thời gian dài. Thế là không ngại “lên rừng xuống biển” tôi cũng cùng anh đi chữa bệnh. Cố gắng lắm anh cũng chỉ làm được một, hai lần yếu ớt. Phải nói thật là anh ấy không đủ sức để làm rách “cái màng mỏng manh” của tôi.

Lấy anh do tự nguyện, ở nhà anh được hơn 5 năm, bố mẹ anh đối xử với tôi rất tốt, quý tôi như con đẻ, công việc của tôi do bố mẹ anh xin cho (nơi tôi ở muốn xin một công việc như thế phải tốn từ 100 đến 200 triệu). Tôi cảm thấy mình có nợ với gia đình anh ấy.

Tuy nhiên người đàn bà phải trông vào con, anh không có khả năng làm chuyện ấy nên tôi và anh không thể có con chung. Tôi gắn bó với anh thế này thì chẳng biết tương lai của mình ra sao, bỏ đi hạnh phúc về thể xác đã đành nhưng tương lai thì rất mù mịt. Tôi có tâm sự chuyện này với mẹ tôi, bà cũng thương tôi lắm, nhưng nghĩ đến việc gia đình anh giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, bà nói rằng “nhà mình nợ họ”, tôi cố chịu.

Thú thực còn một chuyện khác làm tôi cũng băn khoăn lắm, nếu như tôi ngoan ngoãn ở nhà chồng, chăm sóc và đối xử tốt với nhà chồng thì năm sau cậu em tôi ra trường bố chồng tôi sẽ xin việc hộ mà không mất tiền.

Tôi âm thầm sống với chồng từng ngày, tôi cũng khao khát ái ân như bao người đàn bà khác, thế nhưng anh không đáp ứng nổi, anh ấy cứ mãi như một hòn than nguội lạnh, còn tôi “nóng bỏng” từng ngày. Ly hôn lúc này có phải là giải pháp cho cuộc tình nhiều bất hạnh của tôi?

Hôm qua tôi có đọc cuốn sách nói về người đàn bà “ăn nem’ trong cuộc hôn nhân của mình, thế nhưng vì cả đạo đức lẫn tính chất nghề nghiệp tôi không thể làm được điều đó, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy rất hổ thẹn…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét